Tiến sĩ David Vũ, một nhà khoa học gốc Việt, đã trải qua một cuộc hành trình đầy gian nan và khó khăn để đạt được những thành công ấn tượng trong sự nghiệp và cuộc sống, là chủ nhân của 28 bằng sáng chế. Sau khi rời quê hương để đến Mỹ, anh đã phải đối mặt với nhiều thách thức lớn, từ việc vượt qua rào cản ngôn ngữ đến việc thích nghi với một môi trường văn hóa hoàn toàn mới.
Tiến sĩ David Vũ tại Mỹ.
Ban đầu, với khả năng tiếng Anh hạn chế, TS. David Vũ đã làm việc trong các ngành nghề khác nhau, từ lao động chân tay đến làm phụ tá y tế, nhằm kiếm sống và trang trải chi phí học tập. Những năm tháng đầy gian truân này không chỉ là thời kỳ đối mặt với khó khăn mà còn là cơ hội để David tích luỹ kinh nghiệm và rèn luyện bản thân.
Với lòng quyết tâm và kiên nhẫn bền bỉ, khát khao thành công, TS. David Vũ đã không ngừng học hỏi và phát triển bản thân. Vượt qua những năm học đầy gian nan, ông đã đạt được nhiều thành tựu xuất sắc trong sự nghiệp học thuật của mình, đồng thời góp phần vào sự phát triển của ngành khoa học và công nghệ.
Hiện nay, với 28 bằng sáng chế trong tay, TS. David Vũ không chỉ là một nhà khoa học hàng đầu mà còn là một người đóng góp tích cực cho cộng đồng. Ông luôn sẵn sàng chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm của mình để hỗ trợ và khuyến khích những người trẻ trên con đường khám phá và đạt được ước mơ của mình. Đồng thời, ông cũng có mong muốn góp phần vào sự phát triển của quê hương bằng cách đưa công nghệ và kiến thức tiên tiến trở về Việt Nam, giúp đất nước ngày càng phồn thịnh và phát triển.
Ngược dòng thời gian, vào cuối năm 1991 sau khi hoàn tất chuyên ngành Địa chất công trình thủy văn tại Trường Đại học Khoa học Tự nhiên TP HCM (nay thuộc ĐHQG TP HCM), David Vũ theo gia đình đến thành phố Lincoln thuộc tiểu bang Nebraska, Mỹ định cư. Vốn tiếng Anh hạn chế khiến ông khá chật vật tìm cách tồn tại. Ban đầu, ông làm cho một công ty thịt đông lạnh, nhưng sớm nhận ra công việc lao động chân tay hàng giờ trong môi trường lạnh buốt vốn không đem lại tương lai cho chàng trai 23 tuổi thân hình nhỏ thó và đầy khát vọng.
Để trau dồi vốn tiếng anh và kiếm tiền trang trải việc đi học, David Vũ chuyển sang làm phụ tá phòng khám bác sĩ thú y người bản địa. Kinh tế khó khăn, ông thường nhịn ăn sáng, chỉ dành một thanh socola hay một lon bắp ngô cho bữa trưa. Ông Vũ kể mùa đông tiểu bang Nebraska có lúc xuống tới âm 30 độ C, phương tiện đi lại không có, ông thường xuyên phải chạy bộ hàng giờ, đôi khi chân tay tê buốt, môi nứt nẻ chảy máu. Mùa đông, mỗi ngày bản thân đi học bằng xe bus với mũ trùm kín mặt chỉ chừa ra hai con mắt và lỗ mũi. Trời lạnh đến mức hơi thở đóng băng trông như bộ râu tuyết.
"Khởi đầu giấc mơ Mỹ tưởng chừng như hoàn toàn sụp đổ. Tôi nhận ra phải thành công trên con đường học vấn mới có thể thay đổi được hiện tại", ông chia sẻ với Báo chí về mùa đông đầu tiên nơi xứ lạ.
Khát khao thành công, đến năm 1993, ông thi đỗ ngành kỹ sư Hóa học tại Đại học Nebraska-Lincoln. Đây là ngôi trường vào top 30% các đại học nghiên cứu quốc gia hàng đầu của Mỹ. Bên cạnh đó, ông phải làm nhiều việc để có tiền trang trải. Khi thì phiên dịch tại Sở giáo dục thành phố Lincoln, lúc phụ tá cho các giáo sư nghiên cứu. David Vũ sau đó nhận được học bổng McNair Scholar dành cho sinh viên xuất sắc nghiên cứu khoa học, hướng tới theo học bậc tiến sĩ. Học bổng này trở thành bước ngoặt trên con đường học thuật và cơ duyên đưa ông tới niềm đam mê nghiên cứu.
David Vũ làm việc với hai giáo sư khoa kỹ sư hóa và kỹ sư xây dựng, nghiên cứu cách phát hiện vết nứt của bê tông cầu đường và thép. Năm 1997, David Vũ tốt nghiệp kỹ sư ngành hóa và tiếp tục học thạc sĩ, tập trung nghiên cứu về chất xúc tác acid dạng rắn để thay thế cho chất xúc tác dạng lỏng.
Năm 1999, nhận bằng thạc sĩ ngành kỹ sư hóa, ông làm việc cho hãng ATARD laboratory, công ty nghiên cứu về hợp chất polymer cho máy bay và motor điện. Sau đó, ông tiếp tục theo học tiến sĩ tại Đại học Nebraska. Đây là thời điểm ông bứt phá với hai bằng sáng chế. Đầu tiên là nghiên cứu phương pháp tách chất cafein ra khỏi cafe từ máy pha cafe tự động bằng chất zeolite và silica imprinting trên sợi cellulose và một bằng sáng chế về sản xuất công nghệ nano (hạt và sợi nano) từ chất chitosan (vỏ tôm). Nghiên cứu gắn zeolite trên sợi cellulose giúp ông trở thành người thứ 3 trên thế giới được cấp bằng sáng chế về nghiên cứu này.
Nghiên cứu sợi nanochitosan fiber với crosslinking từ vỏ tôm.
Trước khi nhận bằng tiến sĩ tháng 12/2005, ông Vũ làm việc theo lời mời của công ty LNK Chemsolutions, chuyên nghiên cứu trong lĩnh vực y tế. Tại đây, anh được cấp sáng chế sử dụng công nghệ nano để chế tạo thuốc trị ung thư. Anh cũng song song viết phần mềm cho công ty Kamterter Products LLC, chuyên về công nghệ nông nghiệp và hạt giống) và gắn bó cho đến nay.
TS. David Vũ bảo ở Mỹ các trường đại học không chú trọng đào tạo sâu kiến thức cho các nghiên cứu sinh mà đào tạo phương pháp nghiên cứu khoa học. Các nghiên cứu sinh sau khi ra trường có thể đi theo hướng đam mê mới. Đây là lý do các hướng nghiên cứu của ông Vũ "biến đổi" theo sự đam mê lẫn nhu cầu thực tế.
Trong số các nghiên cứu ông được Tổ chức Sở hữu trí tuệ thế giới (WIPO) cấp bằng, có công nghệ nano. Đó là năm 2002 công nghệ nano phát triển mạnh, ông Vũ sử dụng vỏ tôm để cấy tế bào sụn ở đầu gối lên trên thảm nano (chitosan nanofibers mat). Ông trở thành người đầu tiên trên thế giới tạo ra màng nano chitosan với liên kết ngang (crosslinking). Đây là nghiên cứu đầu tiên tạo ra sợi nano starch acetate có kích thước nhỏ hơn 40 nanometer.
Nghiên cứu tế bào xương sụn của đầu gối được cấy lên trên màng chitosan làm từ vỏ tôm.
56 tuổi, TS. David Vũ hiện sở hữu 28 bằng sáng chế được cấp ở Mỹ, trong đó 4 bằng sáng chế của WIPO, các sáng chế tập trung trong lĩnh vực nông nghiệp, y tế, hóa chất và động cơ đốt trong. Các sáng chế của ông được ứng dụng giải quyết những vấn đề khó khăn trong thực tế lĩnh vực y tế và nông nghiệp.
TS. David Vũ chia sẻ muốn mang công nghệ, sáng chế ứng dụng trong lĩnh vực nông nghiệp như phun thuốc trừ sâu và diệt cỏ, hay các chất kích thích hạt giống/cây trồng chịu được mặn, hạn hán, sâu rầy, phèn và năng suất cao để giúp nền nông nghiệp của Việt Nam phát triển, đỡ phụ thuộc vào nước ngoài. Đây là các sáng chế giúp giảm tác hại thuốc trừ sâu-diệt cỏ ra môi trường, bảo vệ an toàn sức khỏe cho nông dân, tiết kiệm thời gian và chi phí trong sản xuất.
Ông Vũ cho biết sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức hướng dẫn các nhà khoa học trẻ theo hướng nghiên cứu ứng dụng, đồng thời trao đổi công nghệ, hợp tác nghiên cứu và phát triển doanh nghiệp. ông cũng gợi ý các trường đại học cần đẩy mạnh quỹ đầu tư cho lĩnh vực nghiên cứu trong nước và tạo môi trường thuận lợi cho các nhà khoa học trẻ và nghiên cứu sinh tiếp cận, và khuyến khích hỗ trợ doanh nghiệp nhỏ.